Lữ Bố là đệ nhất mãnh tướng trong Tam Quốc, từng đánh ngang ngửa cùng lúc với Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi, thế nhưng ông lại từng thất bại trước một tướng vô danh. Vậy kẻ đó là ai.
Những độc giả yêu thích “Tam quốc diễn nghĩa” đều biết đến bảng xếp hạng các vị danh tướng thời Tam Quốc: “Nhất Lữ, nhị Triệu, tam Điển Vi, tứ Quan, ngũ Mã, lục Trương Phi. Hoàng, Hứa, Tôn, Thái, hai vị Hạ Hầu, hai vị họ Trương, Từ, Bàng, Cam, Chu, Ngụy”. Như vậy, Lữ Bố là vị tướng dũng mãnh nhất thời Tam quốc, không hổ danh là bậc “Chiến thần”. Người ta vẫn thường nói: “Nhân trung Lữ Bố, mã trung Xích Thố” (Người có Lữ Bố, ngựa có Xích Thố) để nói rằng Lữ Bố và con ngựa Xích Thố của ông là hai cực phẩm đệ nhất chốn nhân gian.
"Chiến thần" Lữ Bố. Ảnh trên phim.
Lữ Bố đệ nhất chiến thần, nếu có bại trận cũng là bại trận trước các bậc danh tướng
Trong Tam Quốc, rất ít khi xuất hiện cảnh đơn đả độc đấu, nhưng Quan Vũ trảm Nhan Lương lại là chuyện như vậy. Chính sử viết rằng: Khi Quan Vũ nhìn thấy Nhan Lương, ông đã thúc ngựa xuyên qua vạn quân chém đầu Nhan Lương. Chư tướng không thể tiếp tục chống cự, đành để ông phá vòng vây Bạch Mã. Có thể thấy không một ai ngăn cản nổi sự dũng mãnh của ông.
Trong Tam Quốc cũng có người từng giao đấu và đánh bại Lữ Bố, đó là Tôn Kiên. Lúc đó Tôn Kiên là tướng tiên phong của liên quân thảo phạt Đổng Trác. Trong quá trình tiến quân, Tôn Kiên đã nhiều lần đánh bại quân của Đổng Trác, hơn nữa còn hai lần đánh bại Lữ Bố.
“Đổng Trác liệt truyện” đệ 62, quyển 72 của Hậu Hán Thư viết rằng, Tôn Kiên tập hợp binh sĩ trở về hàng ngũ, tiến về phía huyện Lương. Lữ Bố và Hồ Chẩn (một vị tướng của Đổng Trác) cùng công đánh Tôn Kiên. Nhưng Hồ Chẩn và Lữ Bố bất hòa, khiến lòng quân không yên, lại thêm lo sợ, phân tán. Đến khi Tôn Kiên công kích, quân Hồ Chẩn và Lữ Bố đều bại trận rồi tán loạn bỏ chạy. Tướng của Đổng Trác là Lý Giác đến bái Tôn Kiên để cầu hòa, nhưng bị Tôn Kiên từ chối, sau đó ông thúc quân tiến đến Đại Cốc cách Lạc Dương 90 dặm hạ trại. Đổng Trác sau khi biết tin liền tự mình dẫn quân cùng giao chiến với Tôn Kiên, nhưng bại trận nên đành rút quân về Mãnh Trì (nay là địa phận Hà Nam, Trung Quốc).
Đến khi Tôn Kiên công kích, quân Hồ Chẩn và Lữ Bố đều bại trận rồi tán loạn bỏ chạy (Ảnh: Zisundingzhi).
Tôn Kiên tiến vào thành Lạc Dương, giao chiến với Lữ Bố đang giữ cổng thành. Lữ Bố không chống cự nổi nên cũng phải rút quân. Khi chiếm được thành Lạc Dương, Tôn Kiên cho người quét dọn Tông miếu nhà Hán và cúng tế, sai một cánh quân ra khỏi cửa Hàm Cốc, vòng tới giữa Tân An và Mãnh Trì để cắt đứt đường đi của Đổng Trác.
Lữ Bố dũng mãnh kiêu hùng, lại phải chịu khuất phục trước một “kẻ vô danh”
Lữ Bố bách chiến bách thắng, nếu có thua trận thì cũng chỉ là thua trận trước những bậc danh tướng tiếng tăm lừng lẫy. Ấy vậy mà vẫn còn có một nhân vật vô danh từng đánh bại Lữ Bố, đó là Lý Tiến.
“Tư Trị Thông Giám” quyển thứ 61 viết rằng: “Tháng chín, Tào Tháo trở lại Quyên Thành, Lữ Bố thừa cơ đến đánh, bị người trong huyện là Lý Tiến đánh bại, phải rút quân về phía Đông đóng đồn ở Sơn Dương“. Điều này cho thấy võ nghệ cao cường của “thường nhân” Lý Tiến.
Theo Sử Ký, vào thời điểm đó Lý Tiến chỉ một thân một mình nhưng vẫn đánh bại được Lữ Bố, người đang suất lĩnh một ngàn kỵ binh của Tinh Châu. Có thể nói Lý Tiến đã tạo nên chiến tích huy hoàng trong lịch sử, là nhân vật duy nhất đánh bại Lữ Bố một cách chính diện.
Trận chiến ấy được miêu tả như sau:
Tào Tháo nghe tin Duyện Châu sắp thất thủ, vô cùng kinh sợ, nhanh chóng vứt bỏ Từ Châu, trở về tìm Lữ Bố để lấy lại Duyện Châu. Tào Tháo dụng binh thao lược, còn Lữ Bố thì giỏi giao chiến. Cuối cùng Lữ Bố thiếu hụt lương thảo, bèn dẫn theo tám binh sĩ, âm thầm cưỡi ngựa chạy trốn trong đêm, rời khỏi Bộc Dương thành.
Nhưng lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng vang, từ trong vùng hoang dã xuất hiện một số dân chúng cầm theo đao, thương, chỉ vào Lữ Bố hét lớn: “Chúng ta và Lý Tiến đều là người trong huyện, ngươi mau đầu hàng“.
Đây thật sự là “Long du thiển thủy tao hà hí, hổ lạc bình dương bị khuyển khi” (rồng gặp nước nông tôm bỡn cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh). Lữ Bố thịnh nộ, cùng tám viên tướng giao chiến với Lý Tiến, nhưng bởi vì người của Lữ Bố đã đói khát nhiều ngày nên chịu thua trận này, đành phải chật vật bỏ chạy thoát thân.
Nhân vật Lý Tiến chỉ xuất hiện một thoáng, sau đó không còn được nhắc đến nữa, giống như đã hoàn toàn mai danh ẩn tích, khiến cho người đời sau cảm thấy khó mà lý giải cho được. Tục ngữ có câu: “Loạn thế xuất kiêu hùng”, Tam quốc là thời kỳ có nhiều mãnh tướng nhất, được ví là mãnh tướng và mưu thần như mây, không chỉ có những vị anh hùng lĩnh quân ra trận, mà còn có rất nhiều anh hùng vô danh ẩn mình trong dân gian.
No comments:
Post a Comment